Chào bác sĩ ạ, em sinh ra trong một gia đình có bố mẹ là giáo viên, nên từ nhỏ khá là áp lực, mặc dù bố mẹ không quá khắt khe, cũng chỉ muốn tốt cho em nhưng một phần nào đó em vẫn thấy khó chịu.
Em từng bị trầm cảm năm cấp 2, cũng có ý định tử tử nhưng em sợ đau, em khá là lầm lì, ít nói và thậm chí không có bạn mặc dù hồi bé em được nghe kể là tính cách hoạt bát, năng động, em cũng không nhớ rõ lắm, giống kiểu mất trí nhớ ạ, hay quên. Nhưng hiện tại thì em khá ổn sau khi lên cấp 3, tiếp xúc với nhiều người mới, tâm lý cũng được cải thiện nhiều.
Nhưng có một thứ em không thể cải thiện được ạ. Em cảm thấy mình bị ảo tưởng ạ, em tự xây dựng một thế giới riêng trong tâm trí, ở đó có rất nhiều thứ, bạn bè tình yêu,... tình huống xảy ra y như thật, mặc dù em biết đó không phải hiện thực, dần dần em đắm chìm trong đó và giường như em không thể thoát ra được, từ trên lớp, về nhà hay làm một việc gì đó, đầu óc em lúc nào cũng đắm chìm trong thế giới ảo em tạo ra đó, em có thể ngồi ngẩn ngơ cả tiếng đồng hồ, bỏ bê học hành,... em thậm chí còn mong nó chính là hiện thực. Em không biết em bắt đầu ảo tưởng từ khi nào, có lẽ là cuối cấp 1.
Ngoài ra thì em còn cảm thấy bị mất cảm xúc rất nhanh, có thể là lúc đó em rất khó chịu, tức giận hay vui vẻ, thì một vài giờ sau em lại cảm thấy nó bình thường. Em còn có tâm lý lo sợ người khác phật lòng, dù đúng hay sai thì em cảm thấy lỗi cũng là của mình, rất hay khóc cho dù một kích thích nhẹ như là bị quát một tiếng. Em cảm nhận được rằng tâm lý hiện tại của em là do bố mẹ gây ra, nhất là mẹ em, mẹ em là giáo viên giỏi, có rất nhiều giấy khen, mẹ em có nhiều lý lẽ, nhiều khi hay mắng em, dù lỗi nhỏ hay lớn, mẹ em mắng rất nặng lời không để ý đến cảm xúc của người nghe là em, đòi giết, chê bai thậm tệ, mỗi khi em phản kháng hay cãi lại thì mẹ em lại chê em bất hiếu, nói nặng lời hơn, rồi lại kể rằng mẹ tốt với em như thế nào, người khác muốn còn không được như em, rồi bố em lại rất bênh mẹ bảo là mẹ khổ, mẹ chỉ muốn tốt cho em, bảo em xin lỗi mẹ, xong em cũng cảm thấy mình sai thật rồi cảm thấy cũng không có gì to tát, nên nhịn cho xong... cứ thế cho đến cấp 3 em mới bắt đầu " phản nghịch" thấy không đúng thì em nói lại nhưng cũng chỉ dừng lại 1,2 câu gì đấy không dám nói nhiều tại em sợ mẹ buồn, xong mặc kệ mẹ mắng gì thì mắng. Mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em nhưng cách diễn đạt không tốt, em cũng biết vậy, ngoài mặt trách nhiệm ra thì tình cảm gia đình với em không nhiều lắm.
Hiện tại thì em đang muốn tích cực hơn ạ, tìm chữa lành từ bên ngoài, cũng khá ổn. Chỉ có vấn đề ảo tưởng là ngày một nặng, bác sĩ có thể đề suất giúp em một số phương pháp để tập trung vào thế giới thực với ạ, sắp thi đại học rồi mà suốt ngày chăm chăm vào tưởng tượng, cảm ơn bác sĩ đã lắng nghe ạ
Chào em,
Cảm ơn em đã chia sẻ rất chi tiết và chân thành về tình hình hiện tại của mình. Việc em đã trải qua và đang đối mặt là rất khó khăn, nhưng việc em muốn tìm cách cải thiện và “chữa lành” bản thân là một dấu hiệu tích cực và rất đáng khích lệ, cho thấy khả năng tự giải quyết vấn đề khá tốt của em.
Như những gì em chia sẻ, anh hình dung việc em lớn lên trong một môi trường có sự kỳ vọng lớn từ bố mẹ, đặc biệt là mẹ, điều này có thể tạo ra áp lực tâm lý và ảnh hưởng sâu sắc đến em.
Em cũng đã từng trải qua giai đoạn trầm cảm và có ý tưởng TS, đó là những trải nghiệm khó khăn. Việc em vượt qua được giai đoạn này và hiện đang cải thiện tâm lý là một bước tiến lớn.
Em đang đắm chìm trong ảo tưởng và mất cảm xúc nhanh chóng là dấu hiệu của một số vấn đề tâm lý sâu hơn. Em nên đến nhờ sự hỗ trợ từ Bác sĩ và nhà tâm lý. Để khám và đánh giá về vấn đề này để có thể loại trừ những nguy cơ.
Một số gợi ý cho em, anh có thể tư vấn:
- Em có thể tìm đến một nhà tâm lý học hoặc bác sĩ tâm thần để được tư vấn và hỗ trợ. Các chuyên gia sẽ giúp em khám phá nguyên nhân sâu xa và cung cấp các phương pháp trị liệu phù hợp nhé!
- Em có thể tìm đến các nhà thực hành chuyên sâu, có chứng chỉ về liệu pháp Chánh niệm, liệu pháp này giúp em tập trung vào hiện tại, giảm bớt sự lơ là và tưởng tượng.
- Lên lịch trình hàng ngày với các hoạt động cụ thể có thể giúp em duy trì sự tập trung vào thế giới thực.
- Hãy bắt đầu với những việc nhỏ và dễ dàng, sau đó dần dần thêm vào các hoạt động phức tạp hơn.
- Em có thể viết nhật ký để theo dõi những lúc em cảm thấy mình bị cuốn vào thế giới ảo. Ghi lại cảm xúc và suy nghĩ của em, từ đó nhận diện những tình huống hoặc cảm xúc nào kích hoạt sự ảo tưởng.
- Tập thể dục thường xuyên giúp cải thiện tâm trạng và giảm căng thẳng. Em có thể tham gia các hoạt động như đi bộ, chạy bộ, yoga hoặc bất kỳ môn thể thao nào mà em yêu thích.
Em sẽ không đơn độc trong hành trình này. Sự cải thiện và “chữa lành” cần thời gian và sự kiên nhẫn. Em xứng đáng được sống một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, và luôn có những người sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ em. Hãy dũng cảm bước tiếp và tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần. Chúc em thành công và hạnh phúc em nhé!